Trang chủ MEDIA
RADIO #4: Ký ức Tết ấu thơ
RADIO #4: Ký ức Tết ấu thơ
Thứ hai - 27/01/2025
29 Đã xem

Ký Ức Tết Ấu Thơ 
M. Agusutino, O.Cist.

            Trong những ngày cuối năm, tôi cùng với các anh em đan sĩ khác tất bật dọn dẹp nhà cửa, khuôn viên đan viện để chuẩn bị đón Tết cổ truyền của dân tộc. Trong khu vườn của đan viện, có một cây mai mà tôi rất thích. Cứ mỗi độ Tết đến, cây lại nở rộ, vàng rực rỡ. Tôi ngồi bệt xuống đám cỏ, thả hồn theo khung cảnh chiều thơ mộng của những ngày cuối năm. Bất giác, trong đầu tôi hiện lên những suy nghĩ về những mùa xuân trước. Tôi nhớ đến những vần thơ đầu tiên trong bài “Thơ Xuân” của nhà thơ Nguyễn Bính:
“Đây cả mùa xuân đã đến rồi
Từng nhà mở cửa đón vui tươi.
Từng cô em bé so màu áo
Đôi má hồng lên, nhí nhảnh cười.”
            Thời gian tựa như đang bị ai đó “kĩu kịt” gánh đi, như tiếng nhịp nhàng lên xuống của đời người, giống tiếng “đôi quang cọ vào đòn gánh” của mẹ tôi ngày xưa, khi mẹ gánh nặng trên vai. Mới ngày nào tôi còn được về quê ăn Tết cùng mẹ và người thân, mà giờ đây một năm đã qua, trước mắt tôi, bánh mứt, dưa hành, dưa hấu, bông hoa, cây cảnh đã được bày biện trong nhà, trong khuôn viên của đan viện. Năm nay tôi đón Tết ở nhà dòng. Tuy vẫn hòa mình vào khoảng thời gian rộn rã, đầy sức sống của năm mới sắp đến, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng tôi đang nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ những ký ức về những ngày Tết của tuổi thơ.
            Nhớ lại những ngày ấy, mỗi dịp Tết đến, tôi cùng mẹ đi chợ Tết, ngoài mua sắm đồ áo mới cho tôi các em, mẹ cũng không quên mua một ít hương thơm, một nhánh đào nhỏ để trưng trước cửa nhà. Với mẹ, dù nghèo khó đến đâu, Tết vẫn phải có một luống rau trước sân, cành đào trước cửa và vài chậu bông rực rỡ trong nhà. Mẹ chưng diện cho ngôi nhà cũng quan trọng như việc chăm chút cho những đứa con.
            Độ tháng Chạp, khi gió đông se se lạnh báo hiệu xuân về, lũ trẻ chúng tôi lại nhảy nhót vui mừng vì sắp được mẹ mua quần áo mới đón Tết. Gia đình nghèo, cả năm chỉ chờ đến dịp này để được diện đồ đẹp “so màu áo” với bạn bè trong ánh mắt đầy tự hào và vui sướng. Để có được một cái Tết ấm cúng cho gia đình, một tháng trước Tết, mẹ thường xới đất, lên luống, lấy hạt giống rau, cà mà mẹ đã cất giữ từ năm trước ra gieo vãi. Với mẹ, Tết phải có rau xanh phủ vườn thì mới trọn vẹn. Những năm thời tiết khắc nghiệt, không gieo được hạt giống, mẹ tôi cứ lặng lẽ đi ra đi vào, ngồi bệt xuống thềm nhìn khoảng vườn trống trải, lòng trĩu nặng.
            Cứ thế, tôi lớn lên trong vòng tay của cha mẹ và quê hương, nơi người ta trân quý từng hạt giống gửi gắm vào mùa sau, giữ gìn nếp nhà và bảo tồn phong tục tốt đẹp của dân tộc. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ hồn nhiên, đón nhận cái Tết trong niềm vui sướng mà không hay rằng, để gìn giữ những nét truyền thống tốt đẹp của các bậc tiền nhân, mẹ tôi đã tưới tắm cho cái Tết bằng một thứ “dưỡng chất vô hình”. Thứ dưỡng chất ấy đã nuôi sống tôi và cả gia đình; thứ dưỡng chất ấy đã làm nên tên tuổi của một người phụ nữ “dày gió dạn sương”; thứ dưỡng chất ấy làm nên phẩm chất của một người mẹ nơi làng quê nghèo; thứ dưỡng chất ấy là hành trang quý giá cho tôi đem theo trong suốt cuộc đời.
            Dưỡng chất ấy nuôi lớn tâm hồn con người đến nỗi mà bao năm qua, khoảng vườn trước sân, hiên nhà, mâm cơm ngày Tết vẫn chỉ một màu sắc giản dị nhưng đầy ấm áp. Trong bếp, khói nghi ngút mang theo những hương vị ngọt ngào của Tết mà đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được. Năm nào cũng vậy, mâm cơm Tết vẫn có màu xanh của rau, vị chua của dưa muối, mùi thơm của thịt kho, thịt đông và nồi bánh tét đun trong đêm giao thừa. Ngày bé, tôi không hiểu ý nghĩa của những điều bình dị ấy, nhưng giờ khi nhớ lại ký ức Tết ấu thơ, tôi mới nhận ra rằng, những thứ tưởng chừng như rất đỗi bình thường ấy mới thực sự là Tết. Mùa xuân quả là đáng mong đợi, vì trong làn gió se lạnh, trong sự đoàn tụ, sum họp gia đình, có những giá trị thiêng liêng không thể đong đếm được.
            Đắm mình trong ký ức tuổi thơ vào những ngày cuối năm, tôi không kìm được lòng trước những hình ảnh đẹp đẽ của quê hương, nơi có cha mẹ, người thân đang hân hoan đón chào mùa xuân mới. Tối hôm đó, tôi gọi điện về cho gia đình. Sau một hồi hỏi thăm sức khỏe của từng người, tôi chợt hỏi mẹ: “Tết năm nay nhà mình ăn Tết lớn không?” Mẹ đáp: “Vẫn như mọi năm thôi, con à.” Mẹ nói rau mẹ trồng rất tốt, ổi sai quả, mía ngọt và dài, có cả mấy chậu bông, một cành đào và ít nhang thơm. Mai mẹ còn thịt một con lợn để làm thịt ăn Tết. Mẹ bảo mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi tôi. Lời mẹ chùng xuống, tôi lặng người, nghẹn ngào. Ở đầu dây bên kia, mẹ tôi khóc; ở đầu dây này, tôi ngồi lặng, xúc động đến mức không thể nói gì.
            Ngày cuối năm nơi đất trời quê hương, trời trong xanh, hoa nở rực rỡ, từng mâm cơm gia đình ngập tràn ý nghĩa. Phiên chợ Tết với đào, mai, quất, lá dong và gạo nếp cũng đầy ắp tiếng cười, niềm vui và những lời chúc tốt lành gửi gắm vào năm mới. Tôi nhớ quê, nhớ mẹ, nhớ cả Tết. Lòng thầm ước được trở về bên mẹ, dọn lại căn nhà cùng mẹ, cùng mẹ quên đi bao bộn bề của một năm cũ và quây quần bên mâm cơm gia đình, tạ ơn Chúa và cầu mong năm mới bình an. Tết luôn khiến người ta nhớ về, nhớ lại những khoảng trời đã qua. Dù là đan sĩ chiêm niệm, tôi cũng không ngoại lệ khi đứng trước những ngày xuân này. Ở đó, mỗi người đều có những ký ức, những hoài niệm rất riêng của mình.
            Ngày trước, tôi mong chờ Tết vì đó là dịp được mặc đồ mới, ăn những món ngon mẹ nấu và ngắm vườn rau mẹ trông, ngắm cành cành đào mẹ chưng. Bây giờ, tôi mong Tết để lặng lẽ kết lại một chặng đường đã qua, để biết mình phải sống trọn vẹn hơn trong ngày mai. Tết là dịp để nhìn lại lỗi lầm, nhưng không phải để day dứt, mà để biết cảm tạ Chúa, vì Người luôn gìn giữ và nâng đỡ tôi trong ơn gọi, giữa muôn vàn yếu đuối của bản thân.
            Tết này đặc biệt hơn, bởi không có 30 Tết. Cái cảm giác đi từ 29 sang mùng 1 làm lòng người như hụt hẫng một nhịp. Mẹ tôi ở quê chắc cũng tiếc nuối khi không được thêm một bữa chợ cuối năm. Tôi cũng thấy thiếu đi một ngày, vì đã hết năm mà mình chưa kịp sống. Nhưng dẫu sao, tôi vẫn phải hướng lòng chúc tụng Chúa Xuân, xin Người ban phát lộc mới. Nguyện cầu mọi người dân Việt được no đủ cả lương thực trần gian lẫn lương thực thiên đàng. Và tôi, cũng xin Người lì xì cho mình và cho tất cả mỗi người một năm mới ngập tràn hạnh phúc, bình an và sức khỏe.
------

"Tết luôn khiến người ta nhớ về, nhớ lại những khoảng trời đã qua. Dù là đan sĩ chiêm niệm, tôi cũng không ngoại lệ khi đứng trước những ngày xuân này. Ở đó, mỗi người đều có những ký ức, những hoài niệm rất riêng của mình."
---------------------------------------------------
Bài viết: Kỷ niệm Tết ấu thơ
Tác giả: M. Agustino, O.Cist.
MC: Anthony, O.Cist.
Giọng đọc: Anthony, O.Cist.
Music: TÌNH CHA NGHĨA MẸ - #Angelo Band
Xin chân thành cảm ơn Angelo Band về những bài thánh ca rất hay. Video: Đan viện Xitô Thánh Mẫu An Phước
#DanVienAnPhuoc
#RadioXitoAnphuoc
 

Những tin cũ hơn:

RADIO #3: Tôi đã thấy gì, khi các đan sĩ chơi bóng đá?
RADIO #2: Quay trở về
RADIO #1: Tết ở Đan viện và Tết ở gia đình, Tết nào vui hơn?
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây